Con tròn con mắt nằm trông
Sao mẹ ra đồng đuổi cái cò bay
Con cò nó giống bàn tay
Nghe mẹ tích này, rồi ngủ nghe con!
Có nàng hóa đá chờ mong
Ngày xưa lên núi ôm con đợi chồng
Chàng đi mù mịt non sông
Lòng nàng héo rũ một bông đại quì
Phương nào theo gió ngựa phi
Thanh gươm cứu quốc sá gì thân trai
Lên non chờ mãi chờ hoài
250. Hồn neo mấy trắng bay ngoài ải biên
Kể gì dù mặt trời lên
Kể gì trăng gác lưỡi liềm non cao
Chàng đi sấm chớp phương nào
Có nghe tiếng thiếp gửi trao lời nguyền
Rồi nàng hóa đá như nhiên
Nghìn năm còn vẫn lặng yên bụi mờ
Đời ghi gươm giáo thành thơ
Ai ghi nước mắt đợi chờ – mới đau
A ời, con ngủ cho mau
Bàn tay mẹ sắp bạc màu thành mây
Giặc viễn chinh nào qua đây
Nghe sự tích chẳng vài giây lắng chìm?