Quân ta thắng trận vượt đèo
Bao nhiêu đồn địch rụng theo lá rừng
Tây nguyên chim hát tưng bừng
Đoàn quân chiến thắng Công-tum tiến về
Một chiều bên khe
Có toán quân dừng nghỉ
Khu rừng vắng vẻ
Nhà ai làn khói vương lên
Đồng chí chỉ huy nói với anh em:
“Ta vào thăm đồng bào
Đem tin chiến thắng”
Bên bếp lửa bóng ba người im lặng
Bữa cơm chiều chỉ một rổ rau
Gian nhà trống trước trống sau
Còn ghi dấu căm hờn giặc Pháp
– Đồn Pha-lang đã sập
Đồng bào có vui không?
– Pha-lang ác vô cùng
Gà nó bắt
Heo nó bắt
Nó lấy hết
Đồng bào phải ăn lá cây
Bộ đội cụ Hồ về đây
Đuổi Pha-lang cho nhân dân mát ruột
Vợ bắc thêm nồi nước
Chồng vác bó củi lên
Tình quân dân nhúm nhen
Lửa vui mừng thắng lợi
Em gái nhỏ nãy giờ không nói
Bước ngập ngừng đến đồng chí chỉ huy
Mắt long lanh chớp chớp hàng mi
Như muốn điều gì không nói được
Mắt em bé chứa đầy bao uất ức
Khiến đoàn quân thao thức suốt canh thâu
Sáng hôm sau
Đến giờ tạm biệt
Vui theo nắng tràn vào cửa liếp
Ấm gian nhà lạnh lẽo bấy lâu nay
Em bé vội vàng chạy đến cầm tay
Níu đồng chí chỉ huy em nức nở:
– Thằng quan tư dưới phố
Nó bắt chị em
Chị em mới mười sáu
Chị em về thân mình đầy máu
Mấy ngày sau chết liền!
Anh ơi! anh giết thằng quan tư cho em!
Em bé Thượng đôi môi run rẩy
Người lính Kinh cặp mắt ngời lên
– Em đừng khóc!
Các anh sẽ trả thù cho em
Các anh không những diệt thằng quan tư dưới phố
Mà tất cả những thằng thực dân độc ác nơi nơi
Em bé mắt sáng ngời
Lần thứ nhất nụ cười hé nở
Trên môi em ánh nắng rọi qua sương…
Bộ đội lên đường
Hai vợ chồng, đứa con tiễn chân ra suối
Tình quân dân bao la như núi
Tình Thượng Kinh bát ngát như rừng
Chiều hôm sau
Ta giải phóng Công-tum
Thằng quan tư đã chết thui trong đống lửa
4-54