Anh như người bốn phía mưa rơi
Em bỗng đến và cuộc đời hửng nắng
Giữa hai ta còn muôn vàn im lặng,
Anh vẫn nghe xao động bao lời.
Tưởng con sông đến lúc trôi êm
Mùa Hạ hết và mùa Thu sắp đến
Anh lại thấy lòng mình xao xuyến,
Bởi một cái nhìn xa thẳm của em.
Em biết không giữa anh và em,
Không nói được nhiều hơn là nói được.
Như khi chúng ta nhìn dòng nước,
Giữa thuyền bà bến, giữa bến và thuyền.
Ngày mai kia trong biển động liên hồi,
Anh không thể giữ cả những gì yêu quý nhất.
Nhưng tình anh đối với em không thể mất
Như bao tình yêu chân thật ở trên đời.
(Thu 1979)