Có em, nên mới là anh;
Có em, anh mới hai mình giàu thêm.
Thêm mình, vì có thêm em;
Mình thêm em nữa, cho nên thật mình.
Em là hoa thắm lá xanh,
Anh như đất ủ muốn thành mùa xuân;
Mang em trong dạ như mầm,
Ngày đi suy nghĩ, đêm nằm mến thương.
Thời gian hoá sợi tơ trường,
Vì em quay sợi, anh vương vấn hoài.
– Anh như quả trứng tươi ngời,
Em là lòng đỏ bồi hồi của anh!
8-1960