Người về đấy, loà xoà lê áo cũ,
Hỡi Sầu Tư che dấu mặt âm u!
Coi, tội chưa, đầu chất bụi thiên thu
Không ngẩng được, và tóc thì quét đất.
Buồn thế hệ ta cũng đang u uất;
Chúng ta đau, thôi em tới đây mà!
Mơn man nào, em đừng khóc, đôi ta
Thế, riết thế, hãy vòng tay chật nữa.
Cho em hút những chút hồn đã rữa;
Cho em chuyền hơi độc rất tê ngon;
Em, rắn êm, moi những vụn tim mòn,
Đùn khói ngạt về đây, em, gió lạ!
Khí lạnh như thu, hồn ngây ngất quá,
Rơi, rơi, rơi… chìm lặn xuống hư không.
Riết thêm em, em riết nữa… gối bông
Cho ta mượn, kẻo đầu tàn sắp rụng.
Chăn bóng tối em phủ giùm vóc mộng,
Hái luôn đi hoa ảo vọng, ơi Sầu.
Sầu ơi Sầu! Em có biết diều hâu
Đã ăn xé một lòng thơ non dại?
Đến ta kể người nào chung bến ái
Họ… – Mà thôi! ai chép sử tê mê!
Thuở xưa kia… – Em đừng lắng tai nghe!
Thuở xưa ấy chẳng có gì hết cả.
Ai rên rỉ? Phải ta chăng than thở?
Hoa tàn ư? Sương bối rối dường ni!
Chốn nầy đau, không phải chỗ mê ly,
Mùi vực thấp xông lên vừa lạnh ớn.
Ta bá cổ những con rồng gió lớn,
Không gian đâu! Thuyền ta vượt trùng dương!
Lòng vỡ tung, ta say khướt đau thương,
Muốn đi gấp cho xương rờn tốc độ;
Cho văng xé tay chân, cho rã riêng đầu cổ,
Mái chèo đập mau! ta thoát ngoài ta!
Chín con rồng! nổi gió để buồm xa!
(Mỹ Tho, 1943)