Khóc con III – Quách Tấn
Mừng tre già măng mọc
Ai ngờ tre khóc măng
Nuốt lệ nhìn di ảnh
Đêm hè cơn gió băng.
Mừng tre già măng mọc
Ai ngờ tre khóc măng
Nuốt lệ nhìn di ảnh
Đêm hè cơn gió băng.
Thương con không dám khóc
Sợ rắc thêm đau buồn
Ôm sách nằm chăm đọc
Âm thầm giọt lệ tuôn.
Rằng vì dân vì nước
Nói ra thêm não nề
Sụt sùi đêm trở lạnh
Giọt lệ đắng tình quê.
Bờ ao cộng cỏ chí
Lả lướt ngọn nồm đưa
Con chuồn chuồn điểm nước
Mong dừng chân nghỉ trưa.
Ngần ngại gió mưa chim ẩn bóng,
Quây quần mây khói liễu riêng xuân.
Ðêm như dài lắm... người Vân Hớn,
Trong giấc thăm nhau được mấy lần.
Mưa gió canh dài ngăn lối mộng,
Bèo mây bến cũ quyện lòng tơ...
Hỏi thăm tin tức bao giờ lại
Con thước qua song lại ỡm ờ.
Tóc vướng hơi hương vườn thuý liễu
Lòng nương tiếng địch bến vi lô
Trưa Bồng Lai khẽ rung rinh biếc
Nghiêng cả hồn thu xuống lững lờ...
Rượu tràn thú cũ say sưa chuyện,
Hương tạ trời cao bát ngát tình.
Tôi khóc tôi cười vang cả mộng...
Nhớ thương đưa lạc gió qua mành.
Vườn cũ tả tơi trời tháng chạp,
Ðường khuya khấp khểnh nguyệt canh tư.
Gió sương chếch chóng hồn ly loạn,
Ước nguyện bình sinh nửa có như?
Bồn chồn thương kẻ nương song bạc,
Lạnh lẽo sầu ai rụng giếng vàng.
Tiếng dội lưng mây đồng vọng mãi,
Tình hoang mang gợi tứ hoang mang...