Chiều xuân – Quách Tấn
Khói mây quanh quẩn hồi chuông vọng
Trời biển nôn nao tiếng địch dồn.
Thưởng cảnh ông câu tình tự quá
Thuyền con chở nguyệt đến cô thôn.
Khói mây quanh quẩn hồi chuông vọng
Trời biển nôn nao tiếng địch dồn.
Thưởng cảnh ông câu tình tự quá
Thuyền con chở nguyệt đến cô thôn.
Dìu dặt tiếng ve còn vẳng đấy,
Vội vàng cánh nhạn rủ về đâu?
Hỡi người chinh phụ nương rèm liễu,
Sùi sụt chi thêm bận vó câu.
Gió rủ canh đi ngàn liễu khóc,
Sông đưa lạnh tới bóng trăng run...
Thuyền ai tiếng hát bên kia vẳng?
Ghé lại cho nhau gởi chút buồn.
Non chồng nghĩa nặng cao vòi vọi,
Nước vướng tình sâu chảy lững lờ.
Dâu bể đã bao đời kiếp trải,
Lòng son một tấm mãi trơ trơ.
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh -
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
Thược dược gió bay màu tuý vũ
Hải đường sương tỉnh giấc xuân tiêu
Con oanh năm ngoái không về nữa
Sắc liễu xanh xao tiếng địch chiều
Chừ đây mới biết vàng là quí
Năm ngoái còn mua sách để dành!
Phải quấy sự đời thôi xí xoá,
Kìa đoàn con trẻ nhịp đồng thanh...
Im lìm khói biếc khoá song xuân
Vườn xuống hoàng hôn trăng thượng tuần
Thương khóm hàn mai sầu cách biệt
Bơ phờ lả ngọn mái đông lân
Cội tùng bóng ngả sương rơi lệ!
Ngõ trúc mây che cuốc giục sầu
Lẳng lặng bên thềm ôn chuyện cũ...
...Giựt mình ngỡ đến chốn nào đâu?
Theo mộng đêm đêm tình gặp gỡ
Đêm nay tình lạ mộng đêm xưa
Tình xưa thương tưởng về thăm mộng
Mộng biết còn như buổi tiễn đưa