Ngậm lòng – Quách Tấn
Từ phen mây nước đổi
Biếc ngậm lòng sông sâu
Nhịp cầu xưa chửa nối
Đôi bờ thương nhớ nhau.
Từ phen mây nước đổi
Biếc ngậm lòng sông sâu
Nhịp cầu xưa chửa nối
Đôi bờ thương nhớ nhau.
Áo mỏng khôn ngừa trận bắc phong
Song mây tạm khép cánh thơ phòng
Ngoài trời đêm rụng bao sương lá
Nến thắp tâm tư một điểm hồng
Bồi hồi canh trở mộng
Nửa nguyệt gác đầu non
Dưới bóng đèn hiu hắt
Mẹ già ngồi khóc con.
Nắng chiều hè trở lạnh
Đường bụi thoáng mờ sương
Ngập ngừng chân nẻo quạnh
Trời tha hương? Cố hương?!
Xưa tiết đào hoa mắt tiễn người
Gặp người nay cũng tiết đào tươi
Bên hoa gượng nén lòng sau trước
Ngỡ cánh đào rơi giọt lệ rơi
Rêu xanh nhàu nhọ nếp tàn y
Duyên nhạt vàng son áng ngự thi
Nỡ để nghìn sau thương nhớ quạnh
Nối dài tơ liễu bóng tà huy
Ngọt ngào xuân rụng móc
Cam chuối đượm tình quê
Tựa cửa chờ trăng mọc
Muôn xa lòng ghé về.
Nghiêng nghiêng giàn nắng hạ
Hoa mướp trải huỳnh kim
Nương trưa vòng võng lá
Âu yếm tình đôi chim.
Mong ấm lòng tri kỷ
Xa xôi trời cố hương
Màu quê thân áo vải
Gói ghém niềm yêu đương.
Hẹn hò chín chục xuân chưa đến
Gắn bó ba sinh đá nỡ mòn
Một tiếng chim chiều kêu trước giậu
Mai già nở lạnh bóng trăng non.