Thi Nại hoài cổ – Quách Tấn
Gành Ráng sóng vờn gương đế bá,
Phương Mai rừng đắp vết tang thương.
Bùi ngùi ngắm cảnh quay trông lại,
Lớp lớp xa ai rộn phố phường.
Gành Ráng sóng vờn gương đế bá,
Phương Mai rừng đắp vết tang thương.
Bùi ngùi ngắm cảnh quay trông lại,
Lớp lớp xa ai rộn phố phường.
Làng cũ buồn trông mây nước lạ
Thiên Thai trở bước hỏi dò xuân
Hoa đào duyên gởi theo dòng bích
Hương lạnh lùng trôi bóng cố nhân
Thoảng tiếng chuông chùa vọng
Bóng đèn khuya runh rinh
Nao nao lòng giếng quạnh
Hơi thu tràn hư linh.
Gặp chàng đương độ lý đào bông
Đào lý thay bông thiếp có chồng
Tình nhạt dần theo hương phấn nhạt
Âm thầm giọt lệ khóc đêm đông
Nghìn xưa trang giấy lật
Hiu hắt ngọn hàn đăng
Tháo kính ra thềm đứng
Cành rơi đôi giọt trăng.
Lư trầm dĩ vãng nâng niu nhúm
Bếp lửa ưu tư lặng lẽ vùi
Ngồi tựa bình mai nghe pháo nổ
Nửa xuân gần gũi nửa xa xôi...
Rủi gặp thời vô đạo
Đừng nên sanh con trai
Lớn lên tay cầm súng
Giết người phục vụ ai?!
Rừng thu sống sót một cành xuân
Nhạn lạc đàn qua tạm nghỉ chân
Móng nhọn vô tình in mấy vết
Gió mưa ngày một khắc sâu dần
Ngày trôi chậm chậm sông đưa lá
Thoi liệng xa xa én dệt mù
Mở rộng song Thơ chờ ánh nguyệt
Nửa lòng xuân sắc nửa lòng thu
Mười ba năm cách trở
Không hẹn về thăm nhau
Song chiều thơ thẩn đợi
Đêm xuống lạnh tàu cau.