Tình cố nhân – Quách Tấn
Mây nước nhiễm phong trần
Nơi đâu tình cố nhân
Những đêm buồn tĩnh giấc
Chùa cũ tiếng chuông ngân.
Mây nước nhiễm phong trần
Nơi đâu tình cố nhân
Những đêm buồn tĩnh giấc
Chùa cũ tiếng chuông ngân.
Biển Én sóng tuôn màu thuý liễu
Đèo Son cây trải cánh nhàn vân
Canh tàn thương nhớ đi về mộng
Sương khói tìm đâu bóng cổ nhân
Lá rơi thềm đá lạnh
Ngân nhẹ tiếng vàng khô
Không trời sương bến quạnh
Đêm ngấm sầu Cô Tô.
Chùa ẩn non mây trắng
Bóng in hồ liễu xanh
Mai chiều chuông đã tạnh
Vòng sóng còn long lanh.
Sương lạnh thấm trăng tròn
Tờ mờ bóng nước non
Vườn cam hương thoảng nhẹ
Nhịp võng khúc ru con.
Đồi cao buông tiếng địch
Bóng tháp ngập hoàng hôn
Ông lão dừng tay sách
Hiu hiu buồn cuối thôn.
Máy cửi nhà bên khép đã lâu
Còn nghe tiếng ác rụng canh thâu
Không tình không nghĩa sao thương nhớ?
Ngọn bấc khêu sương lạnh trắng đầu
Gió lạnh chim kêu sương rụng cành
Gối đầu trăn trở nguyệt tàn canh
Thương ai quán khách lòng thơ mỏi
Một ngọn đèn khêu mấy đoạn tình
Khắp nẻo hồng mai lá trải vàng
Đàn ve dắng dỏi đón thu sang
Lòng ơi chớ để đêm trăng lạnh
Giấc mộng gia hương bướm phụ phàng
Vồn vã tiếng dương ngâm lại đọc,
Rỡ ràng sắc rớn điểm rồi phê.
Tứ tràn ra mãi trong cao rộng...
Thiên nữ bưng hoa rắc xuống tề.