Chiếc lá rơi – Quách Tấn
Gió bạt mành tương chiếc lá rơi
Lửa hương lư phụng vẫn nồng hơi
Đêm đông ai bảo đêm dài lắm
Mộng mới gần nhau đã sáng trời
Gió bạt mành tương chiếc lá rơi
Lửa hương lư phụng vẫn nồng hơi
Đêm đông ai bảo đêm dài lắm
Mộng mới gần nhau đã sáng trời
Than củi lòng em thương nhớ chị
Chị về roi vọt tấm thân em !
Đèn côi gió lạnh song khuya vắng
Máu chảy thân em ruột chị mềm?
Thơ không người thưởng thức
Mình chép riêng mình ngâm
Con bướm tìm hương lại
Vô tâm mà hữu tâm.
Mẹ già tai lểnh lảng
Thân con đầy đau thương
Thấy con khóc mẹ khóc
Đêm hè hiu hắt sương.
Vốn biết lẽ vô thường
Khôn ngăn lòng nhớ thương
Mồ xanh vun nấm cỏ
Ấp u tình quê hương.
Thân gầy với nguyệt bao phân nữa?
Tóc rụng theo sương mấy lớp rồi!
Giòng cũ Ngân Hà sâu bến đợi,
Muốn đem sầu gởi nước trôi xuôi...
Hiên mận dừng tay bút
Chiều rơi chiếc lá khô
Ngõ ngoài xe ngựa vắng
Xóng xánh nước hồ thu.
Dẫu chẳng yêu nhau cũng vợ chồng
Nỡ đem tình gởi khách bên sông
Muôn vàn ngửa khấn vầng trăng xế
Chớ để song khuya ngọn gió lồng
Hồ im vẻ ngọc mơ duyên lá,
Sân vén rèm hoa đón ý xuân.
Muôn dặm gió về say lảo đảo,
Cành hương chợt tỉnh ngát hương lân.
Mới hăm bảy tuổi trời
Đã ra ngoài thiên cổ
Không hệ luỵ trên đời
Muôn thu tình cố thổ.