Câu chuyện quán cà phê đêm – Phạm Thiên Thư
Tưởng đêm bộ lạc trăng sa
Giọt cà phê nhỏ trên tà áo xanh
Chuyện người hóa bướm loanh quanh
Vờn đôi đóm lửa chưa đành bay đi
Tưởng đêm bộ lạc trăng sa
Giọt cà phê nhỏ trên tà áo xanh
Chuyện người hóa bướm loanh quanh
Vờn đôi đóm lửa chưa đành bay đi
Ta nhắc ta ngàn lần
Mỗi lời là hạn hẹp
Ta trở thành con tép
Qua sông nàng phù vân
Chiều xuân mưa loang mau
Đôi tấm hồn vụng dại
Đôi trái tim thường tại
Thơm ngát đoá quỳ hoa
Em như bầy chim ri
Qua cầu tung cánh trắng
In sóng nàng thầm lặng
Chớp mắt của thời gian
Biết đâu trăm nghìn lần
Cũng không ai ngờ nổi
Ta xin người chớ vội
Đem cuộc đời đo cân
Dây đàn khắc khoải giữa rừng sâu
Từng điểm âm ngân rất nhiệm mầu
Bến suối vô tình em rửa mặt
Hạt đàn vương lại mắt em sâu
Đêm đêm tơ tưởng chưa ngừng
Cái ta hay chỉ là từng bấy hoa
Mai sau xuống ngựa cuồng ca
Phủi tay ném hết ngọc ngà trên yên
Giao thừa bút thảo dòng hoa
Mình mặc áo mới hết ra lại vào
Mừng con "Thầy chúc Anh Hào
Sau đền đáp được công lao Nước Nhà"
Vào bẫy chim giữa rừng sâu
Cánh hoa rơi lợp trên đầu như mưa
Chợt buồn ngâm mấy dòng thơ
Thử xem sắt đá ngồi chờ thi gan
Thì thào suối bỏ rừng sâu
Về quanh
lều cỏ hồng màu phù dung
Bài ca tịch mịch vô cùng