Qua xuân (II) – Quách Tấn
Ngoài hiên con sẻ kêu hoa rụng
Ngơ ngác tìm xuân chiếc bướm vàng
Buồng vắng tẻ vui lòng thiếu phụ?
Dừng kim hương phấn gió bay ngang
Ngoài hiên con sẻ kêu hoa rụng
Ngơ ngác tìm xuân chiếc bướm vàng
Buồng vắng tẻ vui lòng thiếu phụ?
Dừng kim hương phấn gió bay ngang
Cánh phấn ấp iu cành nhả kén,
Nhuỵ hồng dan díu nhện trương tơ.
Một mai trăng chở thu về cúc,
Rèm cuốn sương hương toả lững lờ.
Chúa Phật hầu non: Nguyễn Uy Viễn,
Non tiên rêu biếc: Tràn Hy Di.
Chị em thương tớ đừng khuyên tớ...
Lúc hứng trời xanh bé tỉ ti.
Đêm nhớ lời hẹn ước
Nương gối đợi chờ nhau
Trời sáng lòng không biết
Cành sương hương thấm châu.
Nước mẩy dòng thu rợn bóng dừa
Chiều nghiêng ủ dột ứa lau thưa
Giong tìm khói ráng thuyền quên bãi
Giấc trở tàn canh lạ bến xưa!
Hiên mây gấm dệt tờ thơ cổ
Sân mận hương lồng giấc ngủ trưa
Mây khói lưng chiều buông nửa mộng
Theo dòng hoa lá gợn nghìn xưa
Trên hàng mi bé ngủ
Đoàn bướm mộng du dương
An lành môi nở nụ
Hoa muôn lòng đơm hương.
Mười hai mùa lá rụng
Đây mùa hương nở xuân
Theo duyên lòng chẳng đổi
Là mộng cũng là chân.
Sông dài bãi vắng núi chênh vênh
Chùa lánh sau mây tiếng trống rền
Gió nước nôn nao lòng đại độ
Lạnh lùng sương xuống bóng trăng lên
Hàm Rồng nắm cỏ chưa tròn mộng,
Khê Thượng nguồn thơ luống quăn tình.
Chén rượu đêm nay nồng nã nhớ,
Hồn ai lai láng ánh trăng thanh