Tiếng địch hoàng hôn – Quách Tấn
Đồi cao buông tiếng địch
Bóng tháp ngập hoàng hôn
Ông lão dừng tay sách
Hiu hiu buồn cuối thôn.
Đồi cao buông tiếng địch
Bóng tháp ngập hoàng hôn
Ông lão dừng tay sách
Hiu hiu buồn cuối thôn.
Máy cửi nhà bên khép đã lâu
Còn nghe tiếng ác rụng canh thâu
Không tình không nghĩa sao thương nhớ?
Ngọn bấc khêu sương lạnh trắng đầu
Gió lạnh chim kêu sương rụng cành
Gối đầu trăn trở nguyệt tàn canh
Thương ai quán khách lòng thơ mỏi
Một ngọn đèn khêu mấy đoạn tình
Khắp nẻo hồng mai lá trải vàng
Đàn ve dắng dỏi đón thu sang
Lòng ơi chớ để đêm trăng lạnh
Giấc mộng gia hương bướm phụ phàng
Vồn vã tiếng dương ngâm lại đọc,
Rỡ ràng sắc rớn điểm rồi phê.
Tứ tràn ra mãi trong cao rộng...
Thiên nữ bưng hoa rắc xuống tề.
Gành Ráng sóng vờn gương đế bá,
Phương Mai rừng đắp vết tang thương.
Bùi ngùi ngắm cảnh quay trông lại,
Lớp lớp xa ai rộn phố phường.
Làng cũ buồn trông mây nước lạ
Thiên Thai trở bước hỏi dò xuân
Hoa đào duyên gởi theo dòng bích
Hương lạnh lùng trôi bóng cố nhân
Thoảng tiếng chuông chùa vọng
Bóng đèn khuya runh rinh
Nao nao lòng giếng quạnh
Hơi thu tràn hư linh.
Gặp chàng đương độ lý đào bông
Đào lý thay bông thiếp có chồng
Tình nhạt dần theo hương phấn nhạt
Âm thầm giọt lệ khóc đêm đông
Nghìn xưa trang giấy lật
Hiu hắt ngọn hàn đăng
Tháo kính ra thềm đứng
Cành rơi đôi giọt trăng.