Xuân quạnh – Quách Tấn
Thược dược gió bay màu tuý vũ
Hải đường sương tỉnh giấc xuân tiêu
Con oanh năm ngoái không về nữa
Sắc liễu xanh xao tiếng địch chiều
Thược dược gió bay màu tuý vũ
Hải đường sương tỉnh giấc xuân tiêu
Con oanh năm ngoái không về nữa
Sắc liễu xanh xao tiếng địch chiều
Chừ đây mới biết vàng là quí
Năm ngoái còn mua sách để dành!
Phải quấy sự đời thôi xí xoá,
Kìa đoàn con trẻ nhịp đồng thanh...
Im lìm khói biếc khoá song xuân
Vườn xuống hoàng hôn trăng thượng tuần
Thương khóm hàn mai sầu cách biệt
Bơ phờ lả ngọn mái đông lân
Cội tùng bóng ngả sương rơi lệ!
Ngõ trúc mây che cuốc giục sầu
Lẳng lặng bên thềm ôn chuyện cũ...
...Giựt mình ngỡ đến chốn nào đâu?
Hạ buồm gió lạc hướng Kinh đô
Bến Ngự đìu hiu sóng hải hồ
Theo lối chim thu về hót nguyệt
Hồi chuông Thiên Mụ vọng Cô Tô
Theo mộng đêm đêm tình gặp gỡ
Đêm nay tình lạ mộng đêm xưa
Tình xưa thương tưởng về thăm mộng
Mộng biết còn như buổi tiễn đưa
Non cao nước chảy thơ đầy túi
Gió mát trăng trong rượu nặng thuyền
Qua lại bốn mùa xuân cả bốn
Người nầy cảnh ấy hẳn nhân duyên
Gió biển tan hồn mộng
Hương ngàn dậy ý thơ
Thương tằm thương cả nhện
Bận bịu kiếp vì tơ.
Gầy guộc gió sương tùng Thế Miếu
Bẽ bàng trăng nước trúc Hương Giang
Trông vời Thiên Mụ mây man mác
Lơ lửng chuông hôm rụng tiếng vàng.
Sương vọng sầu theo nhạn hải tần
Trì trìu sắc cỏ lệ giai nhân
Gió thu ý muốn nguôi lòng khách
Tiếng địch ngàn xa thổi lại gần