Lòng giếng thẳm – Quách Tấn
Trưa vàng thơm ánh nắng
Trên màu hoa nở thu
In sâu lòng giếng thẳm
Muôn nghìn xuân thâm u.
Trưa vàng thơm ánh nắng
Trên màu hoa nở thu
In sâu lòng giếng thẳm
Muôn nghìn xuân thâm u.
Áo giũ ngày sương gió
Lên chùa thăm cố nhân
Non nghiêng thềm nắng xế
Lịu địu bóng nhàn vân.
Mây thu chớp nhẹ cánh thu hồng
Hắt ánh tà huy trắng mặt sông
Bờ giạt sóng lau vờn ngọn bấc
Đợi đò lặng lẽ bóng sư ông
Lau lách sông thu phủ ngại ngùng
Đò chiều buộc chặt mối sầu chung
Am mây nửa khép bờ sương khói
Không tiếng chuông đưa bớt lạnh lùng!
Phòng vắng ngẩn ngơ hồn Tử Mỹ,
Ngày dài gượng gạo giấc Hy Di.
Ðem đêm nằm đợi canh gà giục,
Mảnh nguyệt rừng xa bạn cố tri.
Cỏ sương rung động niềm thương nhớ,
Mây nước nôn nao ý đợi chờ.
Lơ đễnh bên người ôm mặt khóc,
Hỏi tra duyên cớ, ngại ngùng thưa.
Lạnh lùng tiếng ngựa run cơn bấc!
Da diết lòng chim vọng nhành nam.
Lắm lúc thẫn thờ ven nẻo mộng,
Trời cao bể rộng giọt sương lam.
Thu lạnh mướp tàn hoa
Vườn không ong bướm qua
Song khuya ngồi xếp sách
Sương lóng giọt trăng tà.
Ví có nhân duyên đã vợ chồng
Không nên chồng vợ dứt cho xong
Dứt nhau không nỡ theo không nỡ
Theo tội đời nhau dứt tội lòng
Hạc rủ mộng sang thuyền Xích Bích
Én đưa tình tới ngõ Ô Y
Đàn ai tiếng vọng ngoài mây nước
Biết có còn ai nối Tử Kỳ?