Đêm trăng lạnh – Quách Tấn
Xuân cuối đêm mười bốn
Trăng nhà thương thâm u
Chùa đâu chuông trở lạnh
Từng giọt lá gieo thu.
Xuân cuối đêm mười bốn
Trăng nhà thương thâm u
Chùa đâu chuông trở lạnh
Từng giọt lá gieo thu.
Muôn điệu tơ lòng run sẽ sẽ,
Nửa vời sóng nhạc giợn lâng lâng.
Phòng hương thương kẻ ngồi nương triện
Tình gởi mây xa lệ ngập ngừng.
Chim hồi hộp mộng cơn mưa lá,
Cúc vẩn vơ hồn ngọn gió hương.
Say khướt hơi men thời Lý Bạch,
Non xa mây phới nếp nghê thường.
Non cao dừng vó ngựa
Lòng thẹn đá ghi công
Quăng gươm vào hố thẳm
Khí lạnh ngút tầng không.
Gió bạt mành tương chiếc lá rơi
Lửa hương lư phụng vẫn nồng hơi
Đêm đông ai bảo đêm dài lắm
Mộng mới gần nhau đã sáng trời
Than củi lòng em thương nhớ chị
Chị về roi vọt tấm thân em !
Đèn côi gió lạnh song khuya vắng
Máu chảy thân em ruột chị mềm?
Thơ không người thưởng thức
Mình chép riêng mình ngâm
Con bướm tìm hương lại
Vô tâm mà hữu tâm.
Mẹ già tai lểnh lảng
Thân con đầy đau thương
Thấy con khóc mẹ khóc
Đêm hè hiu hắt sương.
Vốn biết lẽ vô thường
Khôn ngăn lòng nhớ thương
Mồ xanh vun nấm cỏ
Ấp u tình quê hương.