Khuê phụ thán kỳ 10 – Thượng Tân Thị
Lằn mõ làng xa canh cốc! cốc!
Tiêng chuông chùa cũ giộng bon! bon!
Nỗi riêng ai biết ta thương nhớ,
Chồng hỡi chồng! Con hỡi con!
Lằn mõ làng xa canh cốc! cốc!
Tiêng chuông chùa cũ giộng bon! bon!
Nỗi riêng ai biết ta thương nhớ,
Chồng hỡi chồng! Con hỡi con!
Mối sầu kia gỡ khoanh chưa hết,
Giọt thảm này tuông bửng khó ngăn.
Ngán bấy cuộc đời không gượng gạo,
Canh chầy còn ở dưới cung trăng.
Tính tới tính lui thân cá chậu,
Lo quanh lo quẩn phận chim lồng.
Đã không chung hưởng thì thôi chớ,
Sao nỡ xa nhau, chồng hỡi chồng?
Cảnh ấy tình này thôi hết muốn,
Trời kia đất nọ nỡ cho đành.
Thương nhau chẳng đặng cùng nhau trọn,
Xin hẹn cùng nhau kiếp tái sanh.
Quê nhà có kẻ lo săn sóc,
Đất khách nương nhau khỏi lạ lùng.
Mảng tính chưa xong, vừa chớp mắt,
Trống lầu đâu đã đổ tung tung!
Trăng khuya nương bóng chênh chênh một.
Kiếng bể sọi hình tẻ tẻ hai.
Nhắm thử từ đây qua tới đó.
Đường đi non nước độ bao dai?
Quê người đành gởi thân trăm tuổi.
Cuộc thế mong gì nợ bốn phương.
Mẹ cũng trông mau rồi một kiếp.
Để cho vẹn vẽ mối cang thường.
Quyết gìn giữ dạ tròn sau trước.
Biết cậy nhờ ai tỏ khúc nôi.
Non biển xiên xiên trời một góc.
Hỡi chồng ôi! Với hỡi con ôi!
Trách ai dắt nẻo không lừa lọc.
Khiến thiếp ra thân chịu dãi dầu.
Bớ bớ xanh kia sao chẳng đoái.
Tấm lòng bứt rứt trót canh thâu.
Mộng điệp khéo vì ai lẽo đẽo.
Hồn quyên luống để thiếp thon von.
Ngày qua tháng lại trông đăm đẳm.
Muôn dặm xa xa mắt đã mòn.