Văn tế Hai Bà Trưng – Thượng Tân Thị
Gió thổi cơn sầu,
Mưa tuôn hạt lụy,
Mái dinh hư quay mãi không ngừng,
Xe tạo hóa đưa hoài cũng nghỉ.
Gió thổi cơn sầu,
Mưa tuôn hạt lụy,
Mái dinh hư quay mãi không ngừng,
Xe tạo hóa đưa hoài cũng nghỉ.
Theo mẹ nắng mưa thân thủi thủi
Nghĩ mình gió bụi bước xăm xăm
Rày đây mai đó nơi chưa định
Quen thuộc là ai kẻ viếng thăm
Rảo đường danh lợi nhiều anh muốn,
Bút nẻo chông gai ít kẻ lo.
Trời đã tối rồi còn đứng đó,
Với kêu chong chóng bớ con đò.
Cay đắng mười năm công sĩ khó,
Rủi may một chữ bút quan trường.
Khoa này không đỗ chờ khoa khác,
Cái nợ bình sanh hãy vấn vương.
Chìm nổi tấm thân nơi biển khổ,
Mịt mờ hồn phách chốn thành sầu.
Con đường hy vọng còn thăm thẳm,
Một bước trên đời một bước đau.
Nước tổ bao giờ mây sạch ngút.
Quê cha có thuở ngọn thêm ngành.
Dằn lòng tiết giữ như tòng bá.
Chứng với trên đầu thẳm thẳm xanh.
Có tiếng nơi đây là ổ cướp,
Không nghe chốn ấy lập đồn quân.
Rào xây ngang dọc bao quanh khắp,
Chài lưới người ta cũng rộn ràng.
Chỗ có đáng đến hãy sẽ đến;
Người không nên ở thì đừng nên.
Sao cho mọi vẻ vuông tròn, ơn cùng muôn kiếp;
Để được bõ công nung đúc, tiếng vẫn như nguyên.
Nước tổ bao giờ mây vạch ngút
Quê cha có thuở ngọn thêm ngành
Dặn lòng tiết vững như tòng bá
Chứng với trên đầu thẳm thẳm xanh
Ngàn dậm đình dài thân khách lạ
Bốn bề làng khác bạn người dưng
Anh em đưa tiễn hôm nay ấy
Xin nhớ năm sau rót chén mừng