Tục Khuê phụ thán kỳ 10 – Thượng Tân Thị
Mõ canh xóm Vạn đương hồi cốc
Chuông sám chùa Thiên lát đánh boong
Gặp gỡ họa là khi ngủ mớ
Ủa này chồng ủa này con.
Mõ canh xóm Vạn đương hồi cốc
Chuông sám chùa Thiên lát đánh boong
Gặp gỡ họa là khi ngủ mớ
Ủa này chồng ủa này con.
Bức dây u uất bao nhiêu mối
Mở hội sầu tư biết mấy ngăn
Trước các chắp tay thơ thẩn bước
Một mình bạn với một vành trăng.
Đá vàng chi quyết nhẹ lông hồng
Kêu hồn Thục Đế chim quyên rũ
Thân phận Hằng Nga bóng tỏ lòng
Nghỉ nỗi mình đây thêm lắm nỗi.
Từ đâu chồng vợ chia nhau rứa
Cho đó cha con cách bức mành
Thôi thế cũng là trời khiến vậy
ta nguyền vào tử với ra sanh.
Sương nhiễu giọt sầu tươm lá chuối
Gío đưa hơi thảm phất cây tùng
Bỗng nghe đã canh năm trở
Trống đánh tùng tung tủng tủng tung.
Lỡ dở cái duyên mình bốn chín
Linh đinh chút phận bến mười hai
Ví chi có phép thâu đường lại
Non nước muôn trùng chẳng mấy ai.
Giọt lệ vì ai để nhớ thương
Bốn chín tuổi dư gần bóng xế
Hai hai năm lẻ vắng mùi hương
Biển dâu đổi cuộc xui nên thế
Nghĩ khi dựa gối kề bên cạnh
Nhớ lúc trao tay để xuống nôi
Chia rẽ bây giờ thành mấy ngả ?
Trời làm chi tệ lắm trời ơi!
Lưới thưa mở đặng chăng thì mở
Phận mỏng dầu may rủi mặc dầu
Lưỡng lự ra vào trăng đã xế
Đồng hồ tích tắc suốt đêm thâu.
Ôm lòng biển Ấn trông mù mịt
Ngóng cổ trời Phi ngó vót non
Chua xót nỗi này ai có thấu
Xương mai ngày tháng luống hao mòn.