Lên núi Ngự Bình – Thượng Tân Thị
Làm bức "Phiên hàn" nơi đế khuyết
Dựng bia "Danh thắng" chốn thần kinh
Trên cao ngó xuống hình tranh vẽ
Trời khéo vun bồi cuộc đất linh
Làm bức "Phiên hàn" nơi đế khuyết
Dựng bia "Danh thắng" chốn thần kinh
Trên cao ngó xuống hình tranh vẽ
Trời khéo vun bồi cuộc đất linh
Trót thương cuộc thế dông mưa tạt
Chi kể thân người gió bụi chen
Lần lựa thử coi chừng khí số
Hoạ là máy tạo nới long then
Lắc chuyển làm cho người mất sắc
Quay lia chẳng khác kẻ lên đồng
Lòng ta trung tín trời kiêng nể
Lựa phải cầu may vái cá ông
Nhơn nhóm "dĩ văn" liền "dĩ hữu",
Nghĩa đem "Đồng Khí" tạc "Đồng Thinh".
Vài lời nhắn nhủ trang anh tuấn,
Liên lạc gây nên mối cảm tình.
Cung đàn dây giãn khi lên xuống,
Sức ngựa đường xa bước thấp cao.
Phận hủ từ đây mong mỏi lắm,
Có chi chút ít để về sau.
Theo gót người xưa đi trước mắt,
Đưa chân em trẻ bước sau mình.
Khe chê những tiếng mang chi đó,
Miễn xúm ruồng cho khỏi lấp tranh.
Văn đặt lắm câu khuyên đỏ lói
Viết thôi đầy quyển nét đen sì
Thế mà có rớt là xui lắm
Chớ đổ thừa quanh: mạng, vận, thì
Vượt biển ra khơi đừng ngại khó,
Sôi kinh nấu sử mới nên cho.
Một mai nước đổ nghe vang sấm,
Phỉ bấy cung tên nó học trò.
Xướng họa cùng nhau con mắt sáng,
Chấn hưng cho kẻ tấm lòng hăng.
Bạc Liêu nổi tiếng nhiều tay giỏi,
Xui khiến gần xa hưởng ứng chăng ?
Nằm không yên giấc nên trằn trọc.
Ngồi chỉ lo đời muốn rắp ranh.
Khêu ngọn đèn lên nhìn thấy bóng.
Thở than mình chịu kiếp hư sinh.