(Trích)

Người hoạ sĩ vô danh đã mất
Để lại tấm lòng
trong tranh
tĩnh vật
Đã bao lâu thầm kín sống trong tôi
Với một chút trời
vài song cửa
góc tường vôi
Ánh sáng len vào trăng lên đĩa qủa
Nhưng bao nhiêu mật hương mùa hạ
Lắng vào đây
xây dựng một lâu đài
Trong màu vàng nghe rõ tiếng ong bay
Như những con người
kề nhau môi má
Những lứa quả tuy xa cành khác lá
Ôm chất tươi
nhìn
muốn vắt ra ly
Hai quả roi trong trắng
mơm mởm nét xuân thì
Đêm mơ mộng vừa qua
tưởng còn cầm hạnh phúc
He hé bàn tay cho trăng tràn lên ngực
Dưa hiền lương da lốm đốm vàng
Ai bổ vào lòng đôi nhát dở dang
Ngấn đau khổ đã đọng thành lựu ngọc
Mưa xế nắng chìều còn ngân tiếng khóc
Ổi
ngây thơ
lăn lóc đôi nơi
Lạc vào đây làm những trẻ mồ côi
Tai còn lắng tiếng quê hương ly tán
Và quả táo nghiêng nghiêng trầm lặng
Mãi kê đầu nằm ngẫm nghĩ nơi đây
Hình ảnh nhà triết học mê say
Quầng lý tưởng
hồng lên vành đĩa
Mỗi nét
Mỗi màu
tương tư tình nghĩa
Những phút lặng thinh
Những giọt tâm tình
Tưởng chực vỡ
thành nụ cười
nước mắt
Dưới bụi thời gian sáng lên từng hạt
Loang dần ra
điệu nhạc
làn hương
Thức dậy trong người
thời thơ ấu
tuổi yêu đương
Vị gian khổ lẫn mùi hạnh phúc
Khiến mong mỏi
Những bàn tay vuốt trôi mệt nhọc
Nhũng giọt đường pha dịu chua cay
Những bình men rịn bốc rượu say
Những cánh quạt xua tan tủi hổ
Lòng mỗi lúc giá băng
áp vào tranh
thấy lửa
Gần nửa cuộc đời
cập theo cánh tôi bay…

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận