Xuân trên bản H’Mông – Yến Lan
Vợ điệu con xem chồng thử kèn
Gò cương chiến sĩ ghé bên hiên
Nắng thu còn ửng đường qua bản
Ngựa nhận thầm hương cỏ tháng giêng
Vợ điệu con xem chồng thử kèn
Gò cương chiến sĩ ghé bên hiên
Nắng thu còn ửng đường qua bản
Ngựa nhận thầm hương cỏ tháng giêng
Tháng chạp bè xuôi nước toả dòng
Nửa đêm sương muối xuống mờ sông
Đồi xa chợt lửa khai hoang đỏ
Hơi ấm chuyền theo đến rạng đông
Trán lựu thâm nghiêm pho cổ tích
Má đào trơ trẽn nét xuê xoang
Xe săn liễu nối dòng bạc mệnh
Buông rụng mai bày cảnh phế hoang
Ba năm trở lại đất sơn tràng
Bèo động ven nương, sắn thẳng hàng
Trong bếp, lửa rơm reo lép bép
Nhịp chày thay nhịp búa âm vang
Lạnh lẽo ngàn xanh, mưa rả rích
Bến bờ thiên cổ khóc hoa hương
Hồn xuân run rẩy muôn cành bích
Chắc nẻo thời gian - vạn trái buồn
Trên đường về vũ trụ
Một mình ta bơ vơ
Xa cành hoa khó nụ
Để dâu tằm chẳng tơ
Sông vắng lặng, trăng không thuyền xuống bến
Ghé lòng xanh thẫm trúc bên cầu
Xứ thương nhớ nghìn đời e khó đến
Ngựa mỏi rồi nào nỡ thúc đi mau
Người đi én nhạn khép khoang thuyền
Quê lạ, sóng buồn lắng trăng nghiêng
Lỡ hẹn nghìn xuân lay sắc cũ
Khua rừng ướm dậy tiếng chim quyên
Chiều nay buông lỏng then cài
Bình hoa ý thức lộ ngoài song mưa
Lăn tăn giọt mát thấm vừa
Thơ buồn kết tứ - bỏ bùa cho đêm
Mưa tạnh, cây bày trời sắp quang
Ngầm sông, đây lúc lũ nguồn dâng
Xe đi hướng khác riềm sau núi
Biết vậy, tin nhà vẫn ngóng sang