Ven Đà – Yến Lan
Nắng rẽ sông Đà hai dải sáng
Tối sầm non Tản bóng mưa mây
Bên kia theo cá, thôn chài vắng
Bò giỡn non tơ cỏ phía này
Nắng rẽ sông Đà hai dải sáng
Tối sầm non Tản bóng mưa mây
Bên kia theo cá, thôn chài vắng
Bò giỡn non tơ cỏ phía này
Xe hoa hư ảnh khuất bên tường
Trở lại tiền - thân - nét phấn hương
Men rượu quan hà, sương kỵ mã
Thôi còn hoen ố nụ văn chương
Nắng thêu dần ngắn bóng lùm tre
Con cuốc đâu đây vẳng tiếng hè
Xếp mảnh chăn bông chưa cất vội
Sự đời đêm ngẫm dạ còn se
Nghe gió, phong lan bóng rượu đào
Ngưng cung đàn nguyệt, én bay cao
Trong thôn trống giục - trăng vào hội
Rộn giữa vườn cam - đỏ tiếng chào
Tuyết đang mùa, vội vã tuyết bay
Hàn lên mái phố, nén vào cây
Chúa Đông như dốc toàn uy lực
Dìm trọn dân gian dưới tuyết dày
Tránh mưa rảo bước nép vào hoa
Cơn tạnh bươn chân trở lại nhà
Tiếc áo hương đầm không nỡ rũ
Đỡ phần cô quạnh lúc em xa
Trải lá lòng ta ngút nhớ thương
Đón xa vời vợi nết hoa hương
Động cảnh nhạc cũ - thay cung bậc
Ý mởn rung rinh khắp nẻo đường
Trách chi giọng điệu dối hình dong
Chính cái hào hoa thảm nỗi lòng
Khối hận đã tan vì nước mắt
Nợ tình ai giúp trả cho xong
Võng kiệu ngàn xa tiễn bóng người
Cho đời hoa ngát dưới hương vui
Dẫu biết ngày mai vườn hoang lạnh
Bướm bệnh sầu bay phấn ngậm ngùi
Nhành liễu xưa thường bẻ trong thơ văn
Tôi đang nhận bên bờ hồ thuỷ điện
Vệt nắng đọng trên bàn tay đưa tiễn
Lung linh thành một dải sông Ngân