Ông Cổn chống lụt – Yến Lan
Mười tám năm chống lụt
Ngang qua nhà không vô
Người vượt lên bùn đất
Tên lắng động nghìn thu
Mười tám năm chống lụt
Ngang qua nhà không vô
Người vượt lên bùn đất
Tên lắng động nghìn thu
Tay nâng nhẹ cốc pha lê trong suốt
Lòng bỗng yêu tài thợ xứ Bô-hem
Vừa khi thấm giọt lệ ngầm em khóc
Anh đánh vỡ rồi sản phẩm của tim em
Cũng lên tuổi lão, có nhường ai
Nhường chỗ in thơ, chốn gửi bài
Nhường bậc ghếch chân, lưng ghế tựa
Nhường đường quét sẵn khỏi vương gai
Nét nhớ cong theo bóng núi đồi
Vương qua nhè nhẹ cõi lòng tôi
Bao nhiêu cánh đẹp như mai nở
Sao vội vàng qua một thoảng hơi
Nghe tràn gió bấc chuyển vào đông
Tìm hướng nhà xưa rợp cúc, hồng
Đâu nỡ trách quê tình giục giã
Chỉ lo con trẻ bỏ hồng không
Từ bận khóc chồng khô nhuỵ mắt
Khóc con giờ chị hoá ra loà
Phải chi sớm được chồng con khóc
Tiếc chị, khuây dần nỗi tiếc hoa
Đỉnh cao mây nhàn trải
Rừng nhắn nhạn xa về
Tuổi già khó thăm cháu
Chuyện cổ tích ngồi ghi
Hăm mốt năm đi, một tháng về
Về sao lâu vậy, quá hơn đi
Đất quê vốn buộc tình ta đấy
Đỉnh Tháp Chàm kia đứng nhớ gì?
Bỗng nhiên thị trấn tắt câm đèn
Gấp sách, mò ngăn chẳng thấy diêm
Nhân vật mặc dù còn bí ẩn
Lặng nhìn càng dễ thấy trong đêm
Đi giữa đường cúi nhặt cây kim
Ta đâu sợ người cười vụn tiện
Trên đường xa, mục đích lớn đi tìm
Dép đứt, áo sờn có khi cần đến