Phản diện – Phạm Thiên Thư
Ta hết cầm bút lên
Ta lại ghìm giữ lại
Có hạt gì trở ngại
Trong dòng thơ êm êm
Ta hết cầm bút lên
Ta lại ghìm giữ lại
Có hạt gì trở ngại
Trong dòng thơ êm êm
Hét vào - ta hỏi rừng cây
Kể nghe chuyện cũ đau ngày Lệ Chi
Phượng Hoàng vỗ cánh bay đi
Nghiêng nghiêng vách núi xanh rì vọng âm
Vẫy chào nông trại xanh
Tay chúng mình hóa bướm
Em suốt ngày chao lượn
Anh một ngày loanh quanh
Ai biết đất nói chi
Trong những lời thược dược
Đoá hoa như giọt nước
Lóng lánh hồn thiên thâu
Ngồi chờ đôi hạt trăng rơi
Trên chon vót ngọn khung trời đêm xanh
Tình ta những bước độc hành
Đi tìm những cái long lanh chính mình
Ngồi nghiêng dõi từng bước chân
Khi xa tim tím, khi gần xanh xao
Mái chèo gác đỉnh trời cao
Cong mui che kín chiêm bao một thời
Đi kiếm hoài dấu chân
Hè phố rêu biền biệt
Làn tóc em chảy miết
Đưa ta vào biển xuân
Em bay là chuyện của em bay
Bâng khuâng là của trái tim này
Chút lãng mạn ấy mà muôn thuở
Cần chi là thơm một ngón tay
Con cầu tươi nắng đào
Con cầu chìm sao mọc
Chiếc xe già lọc cọc
Đưa một đời chiêm bao
Ta bây giờ lâng lâng
Xoãi mình như ngọn suối
Nhớ con chim một buổi
Kêu bên bờ phố xanh