Thị – Yến Lan
Điệu hò ấm lại nước sông Côn
Vục uống nao nao cả ngọn nguồn.
Từ thuở bà ru từng đã thấm
Vào sâu rễ thị, vị yêu thương
Điệu hò ấm lại nước sông Côn
Vục uống nao nao cả ngọn nguồn.
Từ thuở bà ru từng đã thấm
Vào sâu rễ thị, vị yêu thương
Mai này cháu biết đi
Ngựa gỗ và xe nhựa
Cháu sắp hàng lính chì
Chồng hộp lên nhà cửa
Bỗng nhiên rung động cả buồng tim;
Núi chị ùn lên đỡ núi em.
Đất đã sinh sôi, người có bạn,
Nụ cười biên giới mọng hoa sim.
Thầy tôi khép nhẹ hai bìa sách.
Như lấp đường lên vọng hải đài.
Sợ gió nghìn phương đừa mộng tới.
Treo sầu hải giác nhớ thiên nhai...
Đảo hãy còn sắc núi
Thung mới lặn đáy hồ
Một nụ cười tươi rói
Nở trên sàn ca-nô.
Tình xa cách gầy như trăng lưỡi hái
Chờ nhau rồi cũng đến độ tròn
Mây tuôn núi, đá cũng mòn
Thu toan chắp cánh lòng còn víu theo.
Tôi theo ngọn gió rồi đi khuất
Anh ở tìm nơi gốc gió ra.
Cái say để cho người say nhất.
Trên đỉnh trời lặng lẽ Sa Pa.
Nhìn qua cốc rượu trong xanh
Tay người bưng uống môi mình lại say
Tiếng vang Bầu Đá là đây
Cờ đào áo vải lừng tay anh hùng
Nhưng tôi không ngờ
Đang bỏ vào sọt rác
Thêm một mảnh đời tôi
trong chuỗi ngày biếng nhác.
Nhớ Phù Ly, nhớ khung xa,
Nhớ ngày canh cửi quê ta rộn ràng.
Chân đi giữa nắng hanh vàng.
Mà lòng xoáy ốc nẻo đàng về Nam.