Thầy giáo tôi khi đến buổi đầu.
Một hòm sách cũ, tấm màn nâu.
Hai câu liễn giấy long hồ điệp.
Dán nhấm dài theo nét mực Tàu.
Cứ mỗi đêm khuya dậy thấy đèn
Qua màn sương đục ngấn trăng nghiêng.
Tôi thương thầy mãi buồn thân thế.
Ngồi thắp tình quê dưới mái hiên.
Mái tóc hoa râm rũ xuống mày.
Trán buồn như núi ẩn sau mây:
Từng ô chữ ngắn trong pho sách,
Sao khiến thầy buông tiếng thở dài ?
Ngày xanh theo lá rụng trên đường.
Thầy vốn yêu đời kẻ bốn phương.
Ngọn gió đã tuôn về biển cả,
Con đò không cột bến sông sương.
Tôi biết thầy lo chuyện nước non.
Lòng phơi như ánh mặt trăng tròn.
Mỗi khi nhắc đến người bôn tẩu.
Tâm sự trào lên ngọn bút son.
Hai năm quanh quẩn mái trường tranh.
Đời lặn dần theo mặt giếng xanh.
Ngâm vịnh đã lơi câu cảm khái.
Ngọn đèn thưa thớt giữa thâu canh.
Giải trí đôi khi trải chiếu bài.
Nể lời mời mọc có hôm say.
Vài tranh tố nữ treo lên vách.
Trên gối hoa thêu giấc ngủ ngày.
Một buổi tan trường gặp trận mưa.
Tôi ngồi nán tạnh giữa ban trưa.
Thầy thấy lại giờ từng trang sách.
Tóc phủ mây hờn như buổi xưa.
Động tiếng ai run ở cuối rào.
Qua đầu ngọn chuối lá thư trao.
Tôi nhìn trong mắt thầy hiu hắt,
Bỗng thấy trăng lên ánh ngọt ngào
Thầy tôi khép nhẹ hai bìa sách.
Như lấp đường lên vọng hải đài.
Sợ gió nghìn phương đừa mộng tới.
Treo sầu hải giác nhớ thiên nhai…
(Trích “Tràn bờ”, 1940)