Thư chưa đến tay anh
Đâu phải do đường quân thù đã đứt
Chính vì em muốn mãi còn tái bút…
Đêm nay trời đất nặng nề.
Canh đã chuyến về dặm vắng đêm khuya,
Lạnh lẽo mái nhà hàng xóm
Cửa sổ con lập loè ánh đóm
Từng ngón tay song thoáng hiện gầy gò,
Đôi đinh Trường Sơn ngẫm nghĩ xa mờ
Và leo lét giữa phòng một ngọn đèn nho nhỏ
Như con tằm vàng võ
Ăn hoài không hết lá dâu đêm,
Ai bước ngoài sân
Ai tựa bên thềm
Ai như gió
Gió
Hay ai
Ngậm tiếng thở dài
Chờ đợi
Bức thư viết từ lâu chưa gửi
Giấy ngà vàng
như nắng
buổi đưa anh
Một chuyến xe qua
đôi bóng thuyền mành
Trên trang giấy cũng gợi niềm
đi
ở
Ngăn ngắt trời xanh
mây tàn
mây nở
Từ Bấc sang Nồm
Cuốn theo từng chiếc sao Hôm
Mực vẫn chảy trên giòng tái bút
Đã gửi vào thư thật nhiều mơ ước
Theo người đi làm bạn đồng hành.
Theo người đi chong một ngọn đèn xanh.
Mọc trên cát một cụm dừa bên giếng
Thơ dù trải chân trời mặt biển
Sao chưa gói trọn lòng em
Mỗi lần giở nhẹ ra xem
Mỗi lần thấy còn bao điều chưa nói
“Ừ… lại đôi bếp nhà vắng khói…
“Một lô cốt mọc thêm…
chợ ế trọn ngày mùa…
“Ừ… cuộc sống càng nhiều mật đắng dấm chua…
“Ừ… ngoài ấy đoàn văn công nước nào mới đến
“Nghe như có tàu ăn than cập bến ?…
“Ừ hôm nay em lại đứng soi gương
“Gò má phai hồng… nhưng phảng phất lên hương
Ừ… ừ… còn gì nữa…
sao thư chưa kết thúc ?
Đừng vọng về em heo may gió hút
Khi lòng anh còn giăng sợi lên khung
Dệt đời hoa mà chân đạp tay dừng
Thoi chậm thoi mau
dang dở không liền tấm vải.
Tình xa cách gầy như trăng lưỡi hái
Chờ nhau rồi cũng đến độ tròn
Mây tuôn núi, đá cũng mòn
Thu toan chắp cánh lòng còn víu theo.