Tôi đã một lần say gió núi
Giũa cây vật vã, lá van lơn
Say nằm xuống bồng bềnh chiếu gối
Say kéo theo đồi núi chập chờn
Gió bạt tiếng chim về dưới lũng
Đám mây chở nước bỗng nhoà tan
Vỏ bong nứt nẻ hàng thông đứng
Con sóc lao qua dáng hãy bàng hoàng.
Cái say đảo lòng về quê bài
Tàu cau phơ phất ánh trăng non
Giàn thiên lý hiu hiu lá phảy
Con đò xuôi theo hướng nam nồm
Cái say gơị nhớ chiều hôm trước
Đàn bò qua đồng cỏ rung rinh
Giọt sương lắt cành sâm vườn thuốc
Sa Pa lồng trong hơi thở xanh.
Ở đây gió bứt phên đứt lạt
Phong thư cũng khó ngược đường lên.
Chiều tối đến lửa đèn tất bật
Trăng phật phồng trên vách Hoàng Liên.
Tôi chỉ một chiều say gió núi
Mà anh ròng rã những bao năm
Gió như chẳng cùng thơ chờ đợi
Gió theo anh cả giấc ăn nằm.
Anh gạn gió ra lời tâm sự
Trong vô hình thấy mặt người yêu
Thấy điểm báo trời lạnh, biển tố
Cơn mù tan, trận lốc xoay chiều.
Thấy đất nước vào tuần mưa nắng
Đồng cấy gieo, sông bắc cầu phà
Góc trời ấy mai nhiều mây trắng
Quân cướp nào bay đến rình ta ?
Ôi gió – gió khuấy tung, xốc sổ
Đã theo anh làm bản hoà âm
Căng ngực đón men say vũ trụ
Càng nghe đời gắn bó trong tâm.
Tôi theo ngọn gió rồi đi khuất
Anh ở tìm nơi gốc gió ra.
Cái say để cho người say nhất.
Trên đỉnh trời lặng lẽ Sa Pa.
Trạm Vật lý địa cầu, 6-1970