Đời tôi soi giếng nước trong
Nấp tàn thị lớn, ngồi mong mẹ về

Thế mà mười tám năm rồi đó
Xa ngái mùi hương của tuổi thơ
Dù giữa chiều nay ngang buổi chợ
Vàng hươm mùa thị tiếng chào mua.

Thị của đời tôi, thị ở đâu,
Chát lòng sao nhớ tháng ngày lâu ?
Gặp đây: vàng đậm, thơm màu trái,
Vẫn thiếu mùi hương tự buổi đầu.

Ôi thị, thay phần mẹ dưỡng nuôi;
Nhành khô thường sưởi tuổi mồ côi,
Quả, ra chợ đổi lành thân áo,
Bóng phủ rèm trưa, lá: chiếu ngồi.

Mưa đông tí tách, nhà tranh dột
Thị nới cành che nửa mái ngoài
Sáng dậy nghe chim run tiếng hót,
Mới hay cây lạnh cả đêm dài.

Cô đơn chớm nhuốm tập thơ đầu,
Hương thị bay lồng quanh mỗi câu:
Quả thị chao ngang trời cổ tích,
Lòng tôi sáng lại với ca dao.

Thị ơi, những tưởng mãi không xa
Ta tựa nương nhau đến tuổi già.
Nếu chẳng thêm hương cho mảnh đất,
Còn mong giúp đậu đủ mùa hoa.

Cái hẹn hai năm, gấp chín rồi.
Biết cây còn ngóng mãi không thôi;
Thường khi trên nẻo rừng xao xác
Động quả gì rơi, ngỡ thị rơi.

Góc thành quê cũ chặt xiềng gông,
Cây nám cành theo khói đạn ruồng,
Quả thị con thơm, không có chợ,
Mẹ cần chi đến trái ni-lông!

Còn chút hương thầm vương ngõ ngách.
Bà ru, cháu hóng chuyện đời xưa.
Mặc đang soi mói trên vườn thị
Từng đóm đèn loe úa cánh dù.

Hôm nay ngào ngạt mùi hương cũ
Từ giữa tờ tin chợt giở xem :
Trong ấy xóm làng đang nổi dậy.
Rộng vùng giải phóng mỗi ngày đêm.

Ơi thị, đẩy trăng vụt hiện ra:
Oủa vàng cành biếc gió đung đưa
Rung rinh đầu gậy tay già vẫy:
“Có rụng thì xin, rụng bị bà…”

Và tự trong lòng quà, bước ra
Từng cô Tấm trẻ thắm như hoa
Vây đoàn giải phóng quân tươi khoẻ
Như những ông Hoàng trong khúc ca.

Điệu hò ấm lại nước sông Côn
Vục uống nao nao cả ngọn nguồn.
Từ thuở bà ru từng đã thấm
Vào sâu rễ thị, vị yêu thương

7-1972

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận