Nhớ một xóm chài gạnh biển,
Rêu đá bập bềnh, đường găm vò hến,
Nhà tranh hé cửa tò vò.
Cánh buồm xơ xác màu tro,
Lều lưới ngửa nghiêng bãi cát.
Sóng vỗ sụn chân vọng gác,
Đèn canh áy náy sau gành,
Thông cựa mình thưa thớt màu xanh.
Tiếng hát “ru hờ” vắng bặt.
Xóm nhỏ ngang tầm súng giặc.
Quanh năm bám biển chống càn.
Người đeo ống nước cơm rang,
Canh vắng xoáy lòng tiếng ốc.
Một buổi én về đuổi theo cá nục,
Thôn chài sực nhớ xuân sang.
Nhớ cành nêu tiếng khánh rộn ràng.
Cây bánh tét bó tròn nuột lại,
Nhớ một cành mai hương vàng bát ngát,
Bài thơ báo đọc dưới đèn,
Mành vẽ, chiếu hoa nhờ những con thuyền
Từ bến dâng ngoài ghé vào tấp nập,
Mùi tôm cá nồng lên bãi ngập,
Gió đưa thấu tận đầu nguồn,
“Măng le gửi xuống, cá chuồng…”
Câu hát ân tình nửa chừng bỗng đứt.
Xóm nhỏ én bay, nhớ về cá nục,
Nhưng ngoài khơi vẫn bóng tàu tuần
Giặc cài qua khép cửa mùa xuân
Bãi biển cắm đầy bàn chông, mũi mác.
Xóm nhỏ én bay, cát trùm lên cát,
Lẽ đâu xếp lưới chịu nghèo
Đốt lửa xơ thừng nhen ấm mũi neo,
Bạn chài trẻ ngồi bàn vượt lộng,
Ra khơi!
Ra khơi vạch con đường sống,
Ra khơi
Ra khơi vẹt sáng chân trời…
Biển gọi, thuyền nhanh… ra khơi, ra khơi
Mùa cá nục, xuân không chịu mất.
Đêm ấy buồm tuôn gió bấc,
Lưới dài kéo ngược sóng đen,
Tín hiệu truyền theo nhịp gõ mạn thuyền.
Mái chèo lướt bên lườn tàu giặc.
Luồn dưới ánh đèn pha sáng quắc,
Bạn chài đưa mắt tìm nhau.
Miệng súng đen ngòm!
Mặc.
Một vì sao
Trên đảo mờ xa như bàn tay vẫy tới.
Buổi chợ đồng bằng nhóm trong đêm hội.
Bỗng nhiên gặp lại những nàng
Đường đất gập ghềnh, chân chạy sỏi băng,
Tà áo sáng màu lân linh nước biển,
Phiên chợ tết trở nên xao xuyến
Loang ra thành những tin mừng,
Quang gánh em về thêm vị mùa xuân.
Váy bạc ánh đường kháng chiến.
Nhớ một xóm nghèo bám biển
Xông pha tiếp lại nguồn vui
Trước mũi súng thù – Ra khơi, ra khơi,
Én đã bay về, xuân không thể chậm.
Xuân 1958