Đi lên – đi lên tàu như say;
Tàu trôi qua miền hoa bắp lay.
Nắng biếc sông Thương thuyền chở khuất,
Nhà sàn khói đã bén nương cây.

Đồi sắn tràn qua thung hướng dương.
Thôn hoa che kín nửa công trường.
Búa đe lại rộn trời Yên Thế.
Giũa chuyện “nàng Ba” nếp thoảng hương.

Đi lên – đi lên đồng bậc thang.
Rạ cũ còn ôm mùi lúa vàng.
Chiều hợp tác chiêng rung sắc núi,
Quả bóng chuyền giữa hai tiếng vang.

Suối đổ nương treo – gà tục tác.
Thoi đưa chỉ đỏ vườn cam mát.
Trâu tơ cày bậc rú Chi-Lăng,
Lửa sáng trong chòm lau mới phát.

Đi lên – đi lên đồi nối đồi.
Mưa vừa xuống rãnh, đất lên hơi
Bản chen cầu nối đường ra Lạng,
Sly lượn dồn theo mỗi bước người.

Ô con sông Kỳ Cùng,
Mơí đến sao lòng đã nhớ nhung!
Ngựa qua động đá dừng chân uống.
Bờm rũ bay hoa cải mé dòng.
Đi lên – đi lên về phía Bắc,
Đồng Đăng kia rồi nắng chưa tắt.
Mái ngói lồng xanh như dưới trăng.
Tung hương đại hồi xe trâu lắc.

Hoa mơ trắng bên ngòi nuộc chảy
Buông thấp cành qua cửa lớp xanh.
Mất cô giáo nhìn theo tàu hữu nghị.
Rộn tiếng còi về phía Nam Ninh.

Đi lên – đi lên về biên giới.
Xưởng mạ sườn non gió xuân thổi;
Gió từ Vũ Hàn – gió Long Châu,
Sóng liễu Trường Giang dồn dập tới.

Gió sực mùi thơm những táo, lê.
Ương ca công xã cũng tuôn về.
Long lanh ánh điện đầu quan ải
Soi tỏ đường hoa đón bạn bè.

Đi lên – đi lên cây số “không ‘’
mà vẫn dài thêm tình núi sông,
Như gốc ở bên phần đất Việt.
Cành phía Trung Hoa tiếp tiếp bông.

Bỗng nhiên rung động cả buồng tim;
Núi chị ùn lên đỡ núi em.
Đất đã sinh sôi, người có bạn,
Nụ cười biên giới mọng hoa sim.

Cuối đông 1967

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận