Đào hãy còn sắc núi
Thung đã lặn đáy hồ
Cá quẫy tung vàng lưới
Ngang tầng tháp chuông xưa
Quả tầm cây đa với
Em đến quành ca-nô

Đến cầm tay, anh hỏi
Còn nhớ gì chốn xưa ?

Quên sao được, anh ơi
Chuỗi ngày thơ quấn quít!
Con suối, bạn tập bơi
Lá dong bày cỗ Tết
Đám ma bướm lên đồi
Hốc tro lùi hạt mít
Tiếng trống dội mùa sim
Cơn cháy rừng, nứa nổ
Tìm trâu, rúc giậu bìm
Nhặt nấm, lần thảm cỏ.

Nhưng anh ơi, phải đâu
Sống chỉ là kỷ niệm
Tả sao được buổi đầu
Tin đổi rừng ra biển
Con mắt nhìn đến đâu
Cũng đầy tình quyến luyến.

Đã trở thành quê hương
Nơi chân đề bước ngỡ
Ta càng hiểu nhớ thương
Qua tấm lòng tách nở
Vườn chuối lại bồng con
Hàng cam về bói tiếp
Giếng nước khoả vòng tròn
Đàn ong bay trước liếp
Con đường mịn dấu son
Ngày mỗi dày thân thích.
Nỗi heo hút thung sâu
Toả mờ theo cỏ dạc
Những xóm mới hoa đào
Gối đầu quanh đập thác
Và vượt cả mong chờ
Những nét đầu hiện thực
Rào rào tiếng động cơ
Chuyển lên từ bụng nước
Chiếc cần cẩu khổng lồ
Như phiếm đàn vặn trục
Nhà thuỷ điện Thác Bà
Đêm ngày vang điệp khúc

Mẹ khó cầm chân con
Khi đời lên cung bậc
Trai đến dò mũi khoan
Thử sức bền đá hộc
Gái ngược phía thượng nguồn
Băng mình qua sóng nước.

Em thành cô thợ máy
Giờ lấy hồ làm quê
Bồng bềnh quay mũi lái
Theo luồng cá đi, về

Kia con thuyền đang bơi
Tổ nào đi gỡ lưới
Mùa này mực nước vơi
Cá tụ dày mạn dưới
Mời anh ghé đợi chơi
Chúng em còn nghèo lắm
Nhưng đàn chép, đàn trôi
Tăm nổi dày hoa gấm.

Đêm nay trăng càng vui
Ta bắc nồi cháo trắm
Nhớ hỏi chuyện chị nuôi
Buổi bơi thuyền máng lợn
Mênh mông giữa sóng dồi
Lưới chỉ chờ chụp sóng.

Dăm năm nữa anh lên
Tìm em, hẳn khó gặp
Nhà dọc bãi đã ken
Thuyền máy băng nườm nượp.
Bến cảng ngập ánh đèn
Xưởng-lưới ràng trại ướp.

Đảo hãy còn sắc núi
Thung mới lặn đáy hồ
Một nụ cười tươi rói
Nở trên sàn ca-nô.

Thác Bà, 10-1973
Hà Nội, 11-1973

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận