Khuê phụ thán kỳ 04 – Thượng Tân Thị
Quê người đành gởi thân trăm tuổi.
Cuộc thế mong gì nợ bốn phương.
Mẹ cũng trông mau rồi một kiếp.
Để cho vẹn vẽ mối cang thường.
Quê người đành gởi thân trăm tuổi.
Cuộc thế mong gì nợ bốn phương.
Mẹ cũng trông mau rồi một kiếp.
Để cho vẹn vẽ mối cang thường.
Quyết gìn giữ dạ tròn sau trước.
Biết cậy nhờ ai tỏ khúc nôi.
Non biển xiên xiên trời một góc.
Hỡi chồng ôi! Với hỡi con ôi!
Trách ai dắt nẻo không lừa lọc.
Khiến thiếp ra thân chịu dãi dầu.
Bớ bớ xanh kia sao chẳng đoái.
Tấm lòng bứt rứt trót canh thâu.
Mộng điệp khéo vì ai lẽo đẽo.
Hồn quyên luống để thiếp thon von.
Ngày qua tháng lại trông đăm đẳm.
Muôn dặm xa xa mắt đã mòn.
Gió thổi cơn sầu,
Mưa tuôn hạt lụy,
Mái dinh hư quay mãi không ngừng,
Xe tạo hóa đưa hoài cũng nghỉ.
Theo mẹ nắng mưa thân thủi thủi
Nghĩ mình gió bụi bước xăm xăm
Rày đây mai đó nơi chưa định
Quen thuộc là ai kẻ viếng thăm
Rảo đường danh lợi nhiều anh muốn,
Bút nẻo chông gai ít kẻ lo.
Trời đã tối rồi còn đứng đó,
Với kêu chong chóng bớ con đò.
Cay đắng mười năm công sĩ khó,
Rủi may một chữ bút quan trường.
Khoa này không đỗ chờ khoa khác,
Cái nợ bình sanh hãy vấn vương.
Chìm nổi tấm thân nơi biển khổ,
Mịt mờ hồn phách chốn thành sầu.
Con đường hy vọng còn thăm thẳm,
Một bước trên đời một bước đau.
Nước tổ bao giờ mây sạch ngút.
Quê cha có thuở ngọn thêm ngành.
Dằn lòng tiết giữ như tòng bá.
Chứng với trên đầu thẳm thẳm xanh.