Đừng bảo hoa cười với gió đông!
Ấy là hoa nhạo khách sang sông
Đường xa đò vắng lau xơ xác
Trong gió đưa sương giải lạnh lùng

Em mơ tiếng khách bên sông gọi
Một khách qua ngang lỡ chuyến đò,
Trong lúc lòng em khô héo đợi
Âm thầm nao chảy nước nguồn thơ

Nguồn: Tiểu thuyết thứ năm, số 29, 04/5/1939

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận