Cỏ gợn, đồi dâng sóng nhẹ
Sương mai gió lộng màu xanh.
Xóm thôn như nổi thuyền ven bể,
Một góc Ba Vì nắng chớm hanh.
Cô em xua bò
Ăn men lũng núi,
Cởi nón ngồi đan lá dứa tơ.
Nghe máy nông trường quay nước suối,
Anh chàng đội mũ nhà binh,
Ngược gió rồ ga máy kéo,
Rút khăn lau nửa nụ cười tình,
Nhìn đất lật lên từng thớ dẻo.
Cỏ xanh tiếp cỏ – xanh một màu
Mơ trong lòng người mơ khác nhau.
Em đã thành xã viên hợp tác,
Mơ được lái cày thay sức trâu,
Anh vỡ tiếp đồi chè bát ngát,
Mơ mẹ miền Nam ra kén dâu.
Xanh xanh cỏ một màu,
Con mắt nhìn nhau, nối ý nhau:
Thế rồi… Tiệc cưới – Tuần trăng mật
Bò em ăn gửi ngựa nông trường…
Thế rồi… nghỉ phép sau mùa lạc
Anh đến nhà em kê chiếc rương…
Câu chuyện đang còn mơ có thế,
Đơn sơ như cỏ ven đồi,
Nhưng suốt bao nhiêu thế hệ,
Bắt đầu đây xanh những ngày vui,
Ba Vì 1-5-1959