I
Rời hang Phật, tôi bước lên thềm đá
In nhẹ lên rêu dấu giầy thong thả
Dưới tàn cây đang trở ngọn sang chiều
Nhơ nhớ có gì chưa kịp mang theo
Cũng nhơ nhớ chưa có gì để lại
Từng bước ngắn giữa trúc rừng, dứa dại
Tôi vẫn còn nghe mộc mạc bóng người
Nối nhau qua từ những thuở xa vời.

Cửa động khuất dần mình Cô, mình Cậu
Dụn Gạo, con Trâu, ao Bèo, mắc áo
Giọt Sữa tròn thánh thót đếm thời gian
Và bóng người khi khuất cửa Tam Quan
Những mơ ước cũng cuốn dần trên Đá
Rừng mơ trắng hoa mơ nhàn hạ
Hương mơ bay, cành mơ chỉ lối ra
Đường vào gần mà đường trở lui xa
Bởi nhẹ tâm tư đất trời thêm rộng.

Mặt suối Giải Oan đài hoa gợn bóng.
Lòng động Tuyết – Quynh gấm đá mây vờn
Nắng giăng xiên Cửa Võng gió dờn
Chóp Thuỷ Tháp sương còn in lại
Này bệ Thiên Trù hai hàng cây đại.
Thu mình hươu cành chĩa những lộc nhung
Này mái chùa Tiên bóng khói cây lồng
Từng quả sung rơi điểm dài tịch mịch.

II
Nhưng tất cả chưa phải là Hương Tích
Nếu ngoài kia không nổi một con đò
Mái chèo đưa thế giới ước mơ
Qua chốn hữu tình trở về cuộc sống
Cô lái trẻ ơi, đò cô ru võng
Nhíp thở bồng bềnh suối nước trời xuân

Làn tóc mây bay nhẹ lâng lâng
Như cuốn theo những hoa chào, chim nói
Lọng, Oản, Gà, Xôi, có gọi từng tên núi
Nhưng nhìn cô tôi gọi: ơi chị xã viên
Nghe đậm đà hơn cả những tên riêng.

Trên mặt nước cỏ non vừa ráo
Nét cầu gỗ uốn cong cùng tiếng sáo
Ráng chiều bay mờ góc trời xanh
Mấy tiếng chim kêu trên mái đền Trình
Suối rẽ đôi dòng trôi về bến Đục

III
Gác chèo nhé, ta bước vào cõi tục
Nhưng ô kìa: Tiếng Cô, Cậu bi bô
Áo mắc trên sào hoa điểm phất phơ
Bèo động cả Ao, con Trâu nhai cỏ.

Người mẹ trẻ ngồi cho con bú.
Giọt Sữa tròn miệng trẻ nút như reo…

Những gì kia nhơ nhớ chửa mang theo
Đang hiện rõ qua từng bếp lửa.
*
Hương Tích ơi, xuân còn xuân nữa
Như hoa mơ tiếp nối những mùa mơ
Vào cuộc đời đẹp hơn những ước mơ.

Hà Nội, đầu năm 1963

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận