Mưỡu:
Trăm năm ai chẳng bạc đầu,
Mười phần ai có hay đâu cả mười.
Trông giăng, giăng khéo nực cười,
Nhìn hoa, hoa cũng lắm nhời thế ư.

Nói:
Ngồi mà nghĩ mấy năm về trước,
Chẳng dại nào giống cái dại nào.
Khi giật mình tưởng giấc chiêm bao,
Thế mới biết ước ao là chuyện lãng.
Trách con tạo trêu ngươi không chán,
Mà xui nhau cái dại vô chừng.
Chơi cho phờ râu, cho chớn mắt, cho long dải yếm, cho tụt dây lưng,
Còn tham tiếc lăn lưng vào cuộc dại.
Thôi xin chớ từ đây dại mãi,
Chữ đa tình là cái vô tình.
Gặp nhau ta sẽ mần thinh.

Theo Quách Tấn trong Nét bút giai nhân, bà Phủ Ba nhân dịp lên chơi cùng bà Nhàn Khanh ở Bất Bạt, tình cờ gặp ông Dương Khuê lúc bây giờ đã luống tuổi. Những giống đa tình càng già càng đậm mùi gừng quê. Bà trách khéo: “Trách ông nguyệt lão trêu ngươi, Cho người đầu bạc gặp người tóc xanh”. Dương Khuê đáp lại bằng bài ca trù này.

Bản in trong Việt Nam ca trù biên khảo:
Mưỡu:
Trăm năm ai chẳng bạc đầu,
Mười ‡ điều ai có hay đâu cả mười.
Trông ‡ trăng, trăng khéo ‡ mỉm cười,
Nhìn hoa, hoa cũng lắm ‡ lời thế ư.

Nói:
Ngồi mà ‡ ngẫm mấy năm về trước,
Chẳng dại nào giống cái dại nào.
Khi giật mình tưởng giấc chiêm bao,
Thế mới biết ước ao là chuyện ‡ lảng.
Trách con tạo trêu ngươi không chán,
Mà xui nhau cái dại vô chừng.
Chơi cho phờ râu, cho ‡ trợn mắt, cho long dải yếm, cho ‡ trụt dây lưng,
Còn ‡ ham tiếc lăn lưng vào cuộc dại.
Thôi ‡ thôi chớ từ đây dại mãi,
Chữ đa tình là cái vô tình.
Gặp nhau ta ‡ hãy mần thinh.

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (chưa có vote)
Loading...

Để lại một bình luận