Một rủi, một may là máy Tạo,
Dù khôn, dù dại cũng bia trần,
Việc đã rồi nghĩ lắm cũng thêm đần,
Liếc gươm trí, cắt giặc phiền từ đó
Nằm khểnh ngâm thơ cho vợ ngủ.
Ngồi rù uống rượu với con chơi;
Mô phạm con, ba đứa mũi chưa chùi,
Tiêu khiển vẫn mấy cô đào mới nỏi.
Ngoài tai ấy tha hồ ai gọi,
Rằng: “Ngựa, trâu” vâng, cũng: “ngựa trâu”.
Nào đâu đã hẳn hơn đâu!