Cành xanh – Yến Lan
Ai đã vin trăng sầu cách điệu
Soi dòng hư ảo nám dung nhan
Đẩy hết mùa đau bay lá héo
Cành xanh bỗng tạnh dưới mưa tàn
Ai đã vin trăng sầu cách điệu
Soi dòng hư ảo nám dung nhan
Đẩy hết mùa đau bay lá héo
Cành xanh bỗng tạnh dưới mưa tàn
Một lề đá mỏng bắc qua mương
Thuận lợi đi mau kịp trống trường
Chẳng hiểu vì sao nghiêng trụt xuống
Ai đành dứt nghĩa nẻo quê hương
Lầm lũi em đi chẳng nói năng
Vắng em, anh cũng thắt buồng gan
Gần nhau hay phải xa nhau mãi
Mặt biển tình ta dải thẳng băng
Thanh bình mối nước vững ngôi vua
Sao cậy vào tiêng cái móng rùa
Chớ trách Mỵ Châu gây hoạ lớn
Tình yêu nào chẳng có nơi rò
Muốn bay theo mộng, làm thơ anh bay
Muốn nói cùng em, không đủ lời thề thốt
Thung lũng mênh mông gió thổi mãi
Sao cái kẹt cửa lòng em, tơ mành dày không lọt
Vốn ghét thời binh lửa
Càng khổ cảnh ly quê
Cắp giáo lên đồn thú
Nếm mùi rêu suối khe
Tình ta còn phải ăn vay
Lấy chi bù sớt đỡ gầy vóc thu
Biệt ly giờ sắp đến mùa
Ích chi, chiếc lá già nua níu cành
Khêu đàn bạn với văn chương
Sầu trong Trang Tử đọng buồn giữa thơ
Mài nghiên - núi mộng ơ... hờ
Bút chưa thành khúc, mà mơ đã tàn
Cái băn khoăn nơi ngã ba đường
Thường chợt đến với người khách lạ
Anh là kẻ thuộc đường thuộc sá
Giữa ngã ba lòng sao vẫn thấy băn khoăn
Rào rạt vườn xuân vạn bướm bay
Li ti hàng phấn rải hương vây
Có ai giấu được em trong ấy
Đã lộ cho anh một nét ngài