Bài ca một ngày chị nuôi ngư trường – Yến Lan
Chạn trong đũa bát sạch rồi,
Hiên ngoài vại nước bốc hơi dịu dàng,
Cánh sao về đậu ngọn dương,
Xa xôi như mắt người thương ghé tìm.
Chạn trong đũa bát sạch rồi,
Hiên ngoài vại nước bốc hơi dịu dàng,
Cánh sao về đậu ngọn dương,
Xa xôi như mắt người thương ghé tìm.
Của Xa-ha-ra, của A-ma-dôn
Của đất Lưỡng-hà, của bãi bờ quần đảo
Một sức mạnh vô cùng hùng hậu
Chưa lúc dừng, chỉ biết có xung phong
Đồng ta xây cỗ mâm tròn.
Nghe trong hương lúa
cơm reo bếp lửa
Mẹ căng vú sữa - con ngon giấc nồng.
Như đất quê ta sống vì chiến đấu.
Mồ giặc Mỹ cũng là đây - An Lão
Cỏ rực đinh đồi, nước chói mặt sông
An Lão - vang lừng tên một chiến công.
Bao cảnh ấy trong trí tôi hiển hiện,
Nổi bật lên trước mắt nhắm lờ đờ
Mỗi khi thèm xa lạ, tôi ngồi mơ,
Và mở cửa thả hồn đi du lịch...
Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót
Rương chật rồi khó nhốt cả niềm vui
Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.
Chiếu chăn dấu củ còn hơi hám
Chuông trống chùa xưa vẫn bính bong
Cảnh đó người đây chi xiết nỗi
Nỗi thương chồng, với nỗi thương con.
Lắng tai nghe gió sầu khôn chắn
Tựa gối nhìn hoa thảm khó ngăn
Nông nỗi nin đi không nín được
Canh khuya to nhỏ với vầng trăng.
Đá vàng chung giữ niềm hương lửa
Son sắt riêng than phận lưới lồng
Ai tới trời xanh nhờ nhắc chút
Mượn chim ô thước gởi tin chồng.
Đa mang cho lắm càng thêm bận
Đày đoạ làm chi thế cũng đành
Rắp muốn vạch trời kêu cả tiếng
Ghẹo người chi mấy hởi cao xanh ?