Cây không ngại nếu hoá thành đuốc lửa.
Nhà sẵn sàng rải mình theo bụi vữa
Người sớm hình dung tầm vóc với thủ đô
Hà Nội đinh ninh lời dạy Bác Hồ.
Và Hà Nội bỗng lớn hơn Hà Nội
Oua vàng lá rụng dày đường phố vợi
Mắt nhìn lên thăm thẳm một trời mây
Oua lắc lư đường xóc cỗ xe đầy
Từng đám bụi chuyển bao hình sông núi
Oua quầng nhỏ đèn che ngang ngõ nối
Vào “ca ba” guốc động sáng lòng đường
Qua tầng cao luôn biếc lá nguỵ trang
Nòng súng kê nghiêng mái chiều rạo rực.
Trăm ngõ nhỏ nối đường ra phía trước
Bước tiếp nhau bổi hổi những chân trai
Bên những mẫu tin trao vội hàng ngày
Hiện hình ảnh những miền quê giải phóng.
Bậc bậc đê cao, sông Hồng sông Duống
Tảng đất nào không ấm dấu công nhân
Mưa của ô mát tận cội đa làng
Gắn phường phố thêm tình quê sơ tán.
Hà Nội càng lớn hơn trong chiến thắng
Lại tuần ngâu tiếp nối một mùa sen
Hà nội vẫn quên đêm mỏng điện đèn
Phải đạn lửa dồn lên đuổi giặc
Sáng một loé mà sáng hoài không tắt?
Ôi nỗi đau trên vạt sém vai lưng
Đâu đã tê gân não đất anh hùng
Hà Nội đánh thù bằng đại cao, tên lửa
Bên bệnh viện bom vùi, trên triền đê đạn xở
Hà Nội đánh thù với vai gánh tay mang
Phòng tuyến đắp dày bằng vụ lúa xuân
Trong đám lửa Đức Giang, dưới cột mù Văn Điển
Ở Gia Lâm và Bạch Mai, Cầu Diễn
Sức căm hờn đánh bạt lục siêu âm
Xác trẻ nằm kia, lệ mẹ tạm cầm
Dù giặc đang rơi, chớ cho chúng thoát
Hãy dìm xuống đầu thù sẽ tuôn tràn nước mắt.
Hà Nội đi trên mảnh vụn duya-ra
Nghe âm vang trên ngọn cây già
Lồng bóng dáng đôi dãy nhà đổ lặng
Mái ngói cũ hồng lên chiều chiến thắng
Hà Nội hiểu sâu hơn lời dạy Bác Hồ
9-1972