Thăm thẳm trong tôi trời xanh bể biếc
Những kỉ niệm bạn bè hằn rõ nét….
(Y.L)
Sáng nay nữa, chuông rung ngày chủ nhật
Quanh thánh kinh chầu mua áng hương thiêng
Tôi lại bước theo lề đường nắng giát
Dưới trời thanh mờ đục sắc mây ken.
Hàng dương liễu lặng tờ đang rũ tóc
Khói thị thành dâng khuất phố quanh cong
Bỗng vẳng tới tiếng thâm trầm mời mọc
Của bạn bè đang cách núi, nghẹn sông.
*
Qui Nhơn lục, phụng dừa tung cánh uốn
Thả vô tư thuyền giấy nép ven bờ
Vành nôi lớn, sóng buồn lo thoáng gợn
Xanh mơ màng, xanh ngợp cả trời thơ.
Xanh “mạn hảo”, trà pha bình sứ trắng
Hồ thái bình lóng lánh nhịp trùng dương
Nghiêng miệng chén hứng nguồn trăng lai láng
Sóng trở màu nhung lụa, cát lên hương
Hà Tiên thẳm, mặt gương liền nước thuỷ
Nhoà mê cung trăng chếch đỉnh Tô Châu
Khi Bắc Đẩu khuất sau canh gà gáy
Xanh hãi hùng, xanh lã cánh chim âu
Xanh liền xanh, chân trời thao thức rộng
Áo đoàn sư vàng nhuộm chuyến đò ngang
Ai vọng địch ở trong lòng khói sóng
Nước Đông hồ náu đọng giọt trăng tan.
Nha Trang tím, bình minh lầu mộng mị
Gió canh thâu cầu nguyệt bắc ngang trời
Sầu tam giác buồm cô về lặng nghỉ
Nhịp hoãn hoà đến vỗ đảo xa khơi.
Xanh biêng biếc sóng con chồm bạc tóc
Vọng hải đài sương khoá kín tâm tư
Đá chồng chất, phải chăng ôm mộng ngọc
Chút kho tàng ngày tháng giữ khư khư.
Sầm Sơn xám trong vỏ trai hoài cảm
Ngọc Đa Lăng gói giữa tấm khăn “san”
Trống xa Mái ngẩn ngơ thơ đá chạm
Chìều bồ câu cánh ủ khắp viên trang.
Xanh lặn xuống nền xưa đài tạ bỏ
Phòng tân hôn ngày thiếu phụ xa chồng
Kín tâm sự sương tròn trên lối cỏ.
Đợi trờ nồm đến nở mặt phù dung.
*
Xa xanh quá, chẳng đèo cao núi thẳm
Phải chăng vì cơm, áo nợ riêng tây
Ơi Phan Thiết, Sông Cầu, Lăng Cô, Đà Nẵng
Đến một lần chỉ để mãi không khuây.
Đêm qua lạnh, tóc mai đằm hướng gió
Nặng tình xanh, trăn trở giữa chăn đơn.
Tôi thức uống bầu sao từng hớp nhỏ
Gạn vô lòng chất biếc mỗi tình thương.
Xây lầu mộng, cửa hoa cài cánh bướm
Vọng phương trời vút ngút nẻo xa đi
Trong xa cách mấy năm liền gắng gượng
Chỉ màu xanh không nói nghĩa biệt ly.
*
Tiếng chuông bỗng lịm dần trong nức nở
Ai bên mình ? Ơi gió tự quê xa
Tôi ngước mắt: cả trời thanh rạn vỡ
Xanh, xanh, xanh – màu biếc trải bao la.
Trời với bể tuôn xanh vào cốc rượu
Quán bên đường, cô gái nhón tay dâng
Tôi bưng lấy, môi kề môi cố hữu
Uống cạn rồi, vũ trụ trắng hoang mang.
(Thanh Hoá 1942)