Lờ đờ mắt trắng đời không bạn,
Lẩn quẩn râu xanh tuổi đã già.
Sóng nổi không chìm nên nhớ nước,
Người tan muốn hợp phải lo nhà.
Rạp tuồng vân cẩu còn đông khách,
Góc túi càn khôn đủ chứa ta.
Hơn kém cõi đời vinh với nhục,
Nhục vinh rồi cũng hoá ra ma.