Bến Đục – Yến Lan
Thuyền khách hành hương chen cõi Phật
Gửi lại sau lưng niềm thế tục
Nghìn năm suối nước uốn trong xanh
Đành chịu mang tên là Bến Đục
Thuyền khách hành hương chen cõi Phật
Gửi lại sau lưng niềm thế tục
Nghìn năm suối nước uốn trong xanh
Đành chịu mang tên là Bến Đục
Vạch gai tìm lại dấu chân nhân
Ráng đọng chiều vương lớp bụi trần
Con suối ngày xưa doanh điện Phật
Luồn gai hoà xuống xóm ngư dân
Chợ cách đò ngang - xóm, cách đèo
Phải đây nhà bạn đứng cheo leo?
Muốn vào, sợ đúng nơi tìm đến
Vườn: cỏ um tùm, sách: Mốc meo
Ghé thăm chùa cổ gặp sư già
Nhận khách đồng hương kể chuyện nhà
Xóm núi chiều nay kinh kệ vắng
Lòng sư còn bận nhớ quê xa
Cái hẹn cơn đau khiến lỡ hoài
Biết trong chờ đợi nóng lòng ai
Tay bưng thuốc đắng nhìn xuyên chén
Năm tháng còn trên mấy đốt tay
Khói quyện đầu ô, nửa xóm nhoà
Tàu dừng đổ khách, sắp rời ga
Đồng hương kẻ xuống, người ra đón
Mình suốt đời đi chửa tới nhà
Sấu rụng, cây già, đứng ngẩn ngơ
Cửa xanh lá sách khép phòng thơ
Người đi - còn cả kho tình tứ
Vương tới đời sau những mối tơ
Chơi Ngũ Hành Sơn, hỏi cúc tùng
Gió chiều man mác Động Huyền Không
Tìm thơ, ai đã vừa đi ráo
Sót lại rêu xanh lá mấy chồng
Vụt đến rồi đi, nghẹn hỏi chào
Chuyện trò hư cũ chán rồi sao?
Cầm tay, chạm phải màn sương khói
Lãng đãng bên tường bóng nguyệt hao
Nhớ bạn nhiều hôm da diết nhớ
Lại đành không tiện viết thơ thăm
Ngại trao tâm sự cho tờ giấy
Đè nặng thêm tay kẻ nhận cầm