Suy nghĩ buổi chiều – Phạm Thiên Thư
Sao ngủ nhờ trên lá
Lá ôm tròn như tim
Chiều nay ngôn ngữ lạ
Cắm xuống hồn như kim
Sao ngủ nhờ trên lá
Lá ôm tròn như tim
Chiều nay ngôn ngữ lạ
Cắm xuống hồn như kim
Giữa em và giữa ta
Cách ngàn năm ánh sáng
Hữu hạn cùng vô hạn
Long lanh một chữ Hòa
Đêm thần thoại mù sương
Áo em vờn như bướm
Theo tim mình chao lượn
Vũ khúc rừng quê hương
Hôm nay ta trở về
Ôn lại từng dáng xưa
Bâng khuâng hè phố tím
Ta buồn như hạt mưa
Nơi ấy là cái Ta
Lộng gió ngàn vũ trụ
Trong vương thành xưa cũ
Đóa sen vàng reo ca
Ta hết cầm bút lên
Ta lại ghìm giữ lại
Có hạt gì trở ngại
Trong dòng thơ êm êm
Hét vào - ta hỏi rừng cây
Kể nghe chuyện cũ đau ngày Lệ Chi
Phượng Hoàng vỗ cánh bay đi
Nghiêng nghiêng vách núi xanh rì vọng âm
Vẫy chào nông trại xanh
Tay chúng mình hóa bướm
Em suốt ngày chao lượn
Anh một ngày loanh quanh
Ai biết đất nói chi
Trong những lời thược dược
Đoá hoa như giọt nước
Lóng lánh hồn thiên thâu
Ngồi chờ đôi hạt trăng rơi
Trên chon vót ngọn khung trời đêm xanh
Tình ta những bước độc hành
Đi tìm những cái long lanh chính mình