Duyên văn chương đương thắm,
Thân già bỗng đảo điên.
Một đêm đầu nhức nhối,
Suốt tháng bệnh triền miên.
Thành nửa cụ Đồ Chiểu,
Không hai chàng Vân Tiên.
Nên đường hoa chỉ thoáng,
Những bán diện thuyền quyên.
20-8-1973
Năm 1973, khi đang viết dở cuốn hồi ký Bóng ngày qua thì Quách Tấn phải ngưng lại vì đau mắt. Ông bị chứng bệnh tăng nhãn áp cấp tính, huyết áp ở một con mắt tăng lên trầm trọng, nhức nhối vô cùng, không sao ngủ được, ông phải vào Sài Gòn để mổ. Mổ xong, con mắt hết nhức nhưng không còn thấy gì nữa. Bác sĩ cấm ông đọc, viết, suy nghĩ, để giữ cho con mắt còn lại. Khi báo tin cho Nguyễn Hiến Lê, Quách Tấn gửi bài thơ này kèm theo dòng “Tôi nay đã thành người nhứt mục thập hàng, phải bế môn tạ khách và bế sương tích thư để dưỡng bệnh. Tôi có bài thơ tức sự, xin chép để ông cười cho vui…”