Năm lụn ngày qua thân mỏi mòn
Buồn trông thoi thóp ráng đầu non…
Ấm no trước đã không cha mẹ,
Thiếu hụt rày thêm khổ vợ con!
Lặng lẽ mây trôi làn viễn vọng.
Ngập ngừng sương úa giọt hoàng hôn.
Trăng non một mảnh tình lưu luyến…
Người có như trăng khuyết để tròn?
Phú Phong, 1953