Mẹ rằng:
Xưa khi sắm sửa lấy chồng
Có người bạn gái Hà-Đông
Đã dời chốn ngụ cư
tìm đến tặng món quà xứ sở
Chiếc quả sơn mài nho nhỏ
Lênh đênh từ miền Bắc xa xôi
Vượt qua những chân trời
Trên chuyến thuyền buôn
buồm giong gió bấc
Ra cửa sông Hồng tím ngắt
Mái chèo còn thấm phù sa
Giữa lòng khoan chưa tắt tiếng dân ca
Trong những xóm làng sương bay lúa trỗ.
Chiếc quả quang dầu sơn đỏ
Viền nhũ kim
nét bút thảo đề thơ
Khiến gật gù mấy cụ đồ nho
Gợn mơ ước những làn mắt biếc
Đám cứơi nhà nghèo
trống trải tường vôi mới quét
Màu quả vun lên như nốt ruồi son
Trên làn da e lệ gái tân hôn
Đêm ấy cùng chồng
câu chuyện có bóng hình của bạn…
Mẹ ơi
Con nhớ mãi những đêm xuân trăng sáng
Sắp hương hoa trong vật cũ vừa lau
Quê bạn ở đâu
Mẹ nào bước đến
Nhưng kể con nghe sao đầy lưu luyến
Sao nồng nàn những mối tình quê
Như chính mẹ đi
về
Trên xứ sở đã quen đường thuộc lối
Đây chân dép quai cong vào cửa ô Hà Nội
Đây màu chàm
“ai lên xứ Lạng cùng anh…”
Đây canh dài quan họ Bắc Ninh
Đây tà áo tứ thân lỏng dây xà tích
Mối lạt đỏ bánh cốm xanh
mùa xuân cổ tích
Hát trầu văn ru ngủ hội đền chùa
Những câu Kiều rúc trong giấc ngủ trưa
Những cành lộc lên đồng chiêm bát ngát
Ôi, quên sao được bao niềm khao khát
Miền ngoài kia
thành nỗi vấn vương
Như chuỗi ngọc tình thương
Như mâm vàng ý nhớ
Gần bốn mươi năm bao lần đổi thay chỗ ở
Đặt trên quang gánh kềnh càng
Từng mối dây mẹ cột mẹ ràng
Lòng cứ sợ sơn phai nhựa nhả
Tình cảm mẹ như cuộn tròn giữa quả
Mỗi lần mở nắp: xông hương
Qua một mùa xuân
thêm ít nắng sương
Vài giọt lệ
dăm trận cười sáng sủa
Dù thời gian xoá dần ánh đỏ
Bụi đời cuốn hết bài thơ
Nhưng màu quả xưa như mặt nhật mây mờ
Ngày ngày chiếu trên bến lòng của mẹ
Thương gậy trúc nay dò đường quạnh quẽ
Sau những ngày giặc đốt quê nhà
Chiếc quà không còn
con phải đi xa
Chỉ còn lại những bóng hình tin tưởng
Chắc lòng mẹ hằng theo mây nhìn xuống.
Gót con đi trên đất mẹ thương yêu
Sau những buổi chiều
Trong phòng họp con xưa
ngọn đèn không cháy
Con đi giữa thủ đô
trong một chiều tháng bảy
Trước hạn ngày ký kết hiệp thương
Giữa ba mươi sáu phố phường
Trên mỗi nét răn reo con đều nhìn thấy mẹ,
Con đều thấy mặt người gái trẻ
Người Phượng lâu ở tỉnh Hà Đông
Bốn chục năm xưa
khi mẹ lấy chồng
Gói tình bạn trong món quà mìền Bắc
Mang những nhớ thương dào dạt
Lòng chảy về hàng Lọng hàng Khay
Con bước vào ếây hiệu sơn mài
Mua chiếc qủa đem về tặng mẹ
Mắt theo tia từng mà sơn nét vẽ
Cảnh Hồ Gươm
Chùa Một Cột
Ba Đình
Một điệu múa xoè múa nón
một hình ảnh hoà bình
Một cảnh công trường
đống sắt ánh lên màu kiến thiết
Một đàn trẻ áo hoa mắt biếc
Một lá cờ che chiếc thẻ đồng xanh
Một tầng than ôm chặt bãi thuyền mành.
Hay một cảnh gì
đã nói đến những đổi thay
giữa ngày vui đất nước
Bên cạnh vai con
có những chuyên gia Trung Quốc
Liên Xô Tiệp Khắc Ba Lan…
Cũng đang chọn mẫu hàng
Kỷ niệm Việt Nam
quà tặng bà con quê quán…
Tháng bảy qua rồi
giờ đây phía trời trong mây rạng
Ba Lan, Tiệp Khắc, Trung Quốc, Liên Xô…
Những chiếc quả Việt Nam đã dạo các thủ đô
Về dưới mái nhà thân
không nóng lòng chờ đọi
Những chiếc quả của con
Cho đến hôm nay rộn ràng xuân mới
Chưa về thăm được mẹ miền Nam
Chiếc quả của con
như một giọt máu bầm
Đang đọng cứng dưới lưỡi dao chia cắt.